XtGem Forum catalog

Tải Zalo Chat

TAI ZALO, ZALO CHAT, TAI ZALO VE MAY HO TRO JAVA & ANDROID

tai zalo, zalo chat mien phi

Tai Zalo Chat Mien Phi Tren Dien Thoai

tai zalo chat Tải zalo cho điện thoại, tải zing zalo cho Android & java, tai zalo chat về điện thoại
tai-zaloTải Zalo Cho Điện Thoại (Java): jar | jad [950kB] (Nokia, Samsung, LG,...)
tai-zaloTai Zalo Cho Điện Thoại Android Zalo.apk
tai-zaloTải Zalo phiên bản đầy đủ
tai-zaloTải Zalo về cho điện thoại IOS
tai-zaloTải Zalo về cho điện thoại Window Phone
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Chàng trai đến từ cơn mưa
Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 3548
Share: * * * Twitter


Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa nhỏ mà dai dẳng không ngừng. Mưa như cũng dần cạn đi rồi ư? Mưa không rào rào mạnh mẽ như ngày nào? Cũng như nó rồi sao? Con bé nhỏ ương ngạnh ngày nào thôi rồi không khóc. Muộn rồi Huy ơi… Tiếng đàn dương cầm réo rắt trong mưa…


- Thy à, sao cậu chẳng bao giờ chịu mang áo mưa cả? Cậu biết dầm mưa sẽ ốm cơ mà! Cậu phải nghe lời chứ? – tiếng Huy sao dịu dàng tha thiết.


- Việc gì đến cậu đâu! Sao cậu cứ bảo tớ phải làm thế này thế nọ? Tớ sẽ dầm mưa, sẽ hát, sẽ ngâm thơ trong mưa! – Thy đáp lại trong vô thức.


- Cậu lại như thế! Cậu biết ốm thì tớ sẽ lo cho cậu cơ mà! Cậu ương ngạnh lắm…


Thy giật mình cúi xuống… dưới sân trường… mưa vẫn rơi…


- Huy! – Thy hét lên kinh ngạc.


Nó thấy cậu, vẫn chiếc áo trắng ấy, cậu đứng trong mưa, từ cậu như ngân lên khúc dương cầm réo rắt trong mưa… Cậu mỉm cười với nó. Cậu không khiến nó sợ, trái lại nó thấy như vỡ oà trong lòng, nó muốn gặp lại cậu. Nó thổn thức mà nấc lên:


- Huy à! Tớ sẽ mang áo mưa, tớ sẽ không dầm mưa… tớ sẽ nghe lời cậu, ông cụ non à! Huy ơi, khúc dương cầm… nó… nó… Huy! Đừng đi!


Cậu lại quay lưng bước đi. Nó muốn chạy theo cậu, nó chạy xuống sân nhưng cơn mưa chiều đột ngột xối xả, nó khựng lại. Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa… Nó quay lại trước cửa lớp, nó lại khóc, nó khóc… Cậu không nghe nó… cậu không còn nghe nó nữa… Nó thấy bên kia một chiếc áo mưa trắng gập lại trên bàn… Nó quay lại…


- Huy ơi! – nó gọi cậu nhưng chỉ đáp lại là tiếng mưa tuôn xối xả.


Tiếng cậu nhẹ nhàng trong mưa, văng vẳng khúc dương cầm réo rắt: “Mặc áo mưa rồi đi về đi Thy, cô bé ương ngạnh à!”


Con bé đến ôm lấy áo mưa mặc vào rồi lặng lẽ bước vào trong mưa. Nó vẫn khóc, giọt mưa như hoà cả vào nước mắt. Sẽ không ai biết nó khóc, cậu sẽ không thấy nó phải khóc. Nó sẽ nghe lời cậu! Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa… cậu vẫn nhớ, vẫn còn quan tâm đến nó… Nhưng sao cậu không ở lại để nghe nó nói tiếp? Nó sẽ nói, nó sẽ nói nó nhớ cậu, nó sẽ nói nó yêu khúc ballad mà cậu đánh, nó muốn hỏi… sao lại có khúc dương cầm réo rắt trong mưa? Khúc dương cầm nghe sao thật lạ, nó khiến người ta phải sợ?


Nó vẫn tìm kiếm cậu… dù chỉ là một bóng ma vô thức… nó không thấy… nó đã mang áo mưa cơ mà… nó không dầm mưa… nó nghe cậu… Huy ơi! Muộn rồi ư…? Nó tìm kiếm khúc dương cầm réo rắt trong mưa… Mưa đã thôi không rơi. Nó không muốn, nó muốn mưa rơi, mưa rơi nữa… rơi… rơi… thật nhiều, thật lâu để nó lại được gặp cậu. Nó muốn cậu nghe nó nói… nó sẽ không ương ngạnh nữa… Mưa ơi… Huy ơi… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…


Nó đã làm cả rối cầu mưa, ngày nào nó cũng cầu… nó mong mưa… nó biết chỉ có mưa… chỉ có mưa mới tạo được chuỗi kết nối kỳ diệu giữa cậu và nó… như mưa đã mang nó đến gần cậu trong chiều mưa hôm ấy. Nó nhớ cậu…


Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa…


Nó giật mình và nhận ra âm thanh quen thuộc ấy! Huy! Huy đang ở đây! Nó vùng chạy ra khỏi thư viện. Trời mưa. Mưa… mưa… trắng xoá cả trời đất. Mưa xối xả tuôn nước… Mưa mang theo cả vị nhớ trong nước mắt tuôn rơi… Tiếng dương cầm ngân lên réo rắt trong mưa…


- Huy! Tớ biết cậu đang ở đây! Cậu ra đi! Đừng trốn, tớ van cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu nhiều lắm!…


Con bé nấc lên nghẹn ngào, nó đang tìm cậu… mắt nó nhoè đi trong nước mắt… Có một cái gì đó trắng mờ hiện ra thật dịu dàng… Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa…


- Cậu khóc đấy à? Thy ương ngạnh đâu có khóc? Trời mưa to đấy, Thy mang áo mưa chứ vì tớ hết áo mưa để cho cậu rồi!


Giọng cậu vẫn thế, vẫn dịu dàng… Nó lau sạch nước mắt để nhìn rõ cậu hơn. Cậu vẫn đứng đấy… dưới mưa lặng lẽ… vẫn chiếc áo trắng tinh khôi… vẫn đôi mắt buồn nhìn nó đăm đăm, sao tha thiết sao đầy yêu thương… Nó nhận ra cậu thật đẹp, đẹp một cách kì diệu. Nó mỉm cười:


- Tớ mang áo mưa! Cậu dừng lo. Tớ sẽ không ương ngạnh nữa! Cậu đừng đi! Cậu sẽ nghe tớ nói mà!


Cậu lắc đầu nhìn nó thật buồn:


- Muộn rồi Thy à! Trời tạnh rồi tớ lại đi, cậu đã tự chăm sóc cho mình được rồi, tớ có thể yên tâm mà đi! Đừng khóc, Thy của tớ cứng rắn lắm mà!


- Tớ không biết! Huy ơi, khúc dương cầm trong mưa…


- Nó nghe buồn mà hơi sợ à? – Huy nhìn nó mỉm cười, lúc này nó thấy cậu thật đẹp, rạng ngời, đúng cái vẻ mà lần đầu tiên nó lặng ngắm cậu ngồi im đọc sách trong thư viện.


Thy gật đầu nhìn cậu, nó mong cậu nói hết cho nó biết. Nó muốn cậu nói với nó, nó muốn cậu chia sẻ với nó thay vì với phím dương cầm lạnh lùng kia. Huy nhìn nó đầy yêu thương:


- Bản nhạc dang dở mà! Không có một khúc nhạc nào hoàn thiện nếu nó không được đánh hết! Tớ đã chơi dở và chợt nhớ đến cái hẹn với cậu. Xin lỗi cậu, xin lỗi vì không thể là Huy – người lo lắng cho cậu như ngày nào. Bản nhạc dang dở mà tớ chưa đánh tặng cậu. Tớ yêu cậu vì tớ nhận ra ở cậu những gì thật đẹp, thật sôi nổi của cuộc đời mà tớ khó lòng mở ra. Tớ nhận ra ở cậu một cái gì đó cần được quan tâm. Thy à, mối tình đầu duy nhất và suốt đời của tớ! Cậu sẽ giúp tớ đánh nốt bản nhạc ấy chứ? Đánh nốt để biết nó hay hơn?


- Tớ không biết đánh đàn, cậu biết mà! Huy ơi, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi Huy ơi…


Con bé lại nấc nghẹn ngào. Nó sợ điều ấy, trong tiềm thức nó hiểu khi khúc dương cầm kia được đánh xong, cậu sẽ vĩnh viễn tan biến… Bản nhạc dang dở ấy đã níu cậu ở lại… Nó không muốn… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…


- Thy biết mà! Giúp tớ để tớ được thật sự ra đi, đứng để tớ phải lang thang trong mưa! Tớ xin cậu, tớ lạnh… Bản nhạc tớ viết còn nằm trên cây dương cầm…


Thy nấc lên nghẹn ngào… Nó sợ điều ấy… nó muốn có cậu, dù chỉ là một bóng ma trong tiềm thức của nó. Cậu không biết là nó cần cậu đến thế nào… nó không thể…


- Thy, tớ lạnh… Tớ không muốn chỉ là ảo tưởng trong cơn mưa… Thy ơi…


Khúc dương cầm thôi không réo rắt nữa… Mưa đã tạnh… Cậu lại đi… còn lại mình nó trong nỗi nhớ, trong tiếc nấc nghẹn ngào. Nó yêu cậu, nó muốn làm cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất. Nó sẽ nghe lời cậu, vì nó không muốn cậu phải lo lắng… Nó sẽ đánh bản nhạc ấy… Huy ơi… Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa…


Sau mấy lần ngập ngừng nó đã quyết định đến nhà cậu. Nó phải làm điều ấy dù biết sẽ mất cậu mãi mãi… Nó không thể ích kỷ… cậu cần điều ấy… nó không thể để cậu lại thất vọng về nó…


Nó gặp ba cậu. Nỗi buồn mất con đã khiến ông suy sụp hoàn toàn. Muộn rồi ư… muộn rồi cho tất cả những gì đã mất không thể lấy lại… Ông yêu Huy vô cùng nhưng ông lại không để Huy biết điều ấy… Muộn rồi để ông biết mình đã sai… muộn rồi… Huy ơi… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…


Ba Huy đã đồng ý để nó đánh cây dương cầm. Nó nhận ra bản nhạc trên cây dương cầm còn kẹp lại. Bản nhạc cuối cùng… Khúc dương cầm cho Thy và cậu…


Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa… Trời lại mưa… Nó biết cậu đang đến để chờ, chờ nó lần cuối cùng và mãi mãi…


Bàn tay nhỏ của nó đặt nhẹ lên phím đàn. Nó bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn, từng phím đàn réo rắt vang lên hoà cả trong mưa… Đoạn gợi đầu nghe sao thật buồn, gieo vào lòng người một thoáng lo sợ… Đoạn điệp khúc thật sôi nổi dồn dập, từng nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp như cuộc sống vội vã… Khúc nhạc cuối nhẹ nhàng, dị

Trước12

↑↑ Cùng chuyên mục
Cuộc trả thù của một thằng điên tình – phần 1
Chỉ cần có nhau trong đời
Có một cuộc chia tay như thế
Anh bỏ thuốc là rồi, vì một người anh yêu
Anh của riêng em-suốt đời
1234...171819»
Có thể bạn quan tâm
Cuộc trả thù của một thằng điên tình – phần 1
Chỉ cần có nhau trong đời
Có một cuộc chia tay như thế
Anh bỏ thuốc là rồi, vì một người anh yêu
Anh của riêng em-suốt đời
1234...111213»
Tags:
Tai Zalo Chat Mien PhiC-STAT DMCA.com Protection Status
* Bạn có thích TaiZaloChat.Wap.Sh ?
Tags: