Chỉ mới ở chung nhà mấy hôm, tôi phát hiện ra anh giỏi nhiều thứ, anh biết nấu ăn, mà còn nấu ngon nữa là khác. Anh có những quan điểm rất hay về cuộc sống, về con người, dù anh chỉ hơn tôi tầm 3 tuổi. Anh cũng rất cừ về lĩnh vực công nghệ, bằng chứng là anh đã sửa được cho tôi chiếc laptop mà tôi lười đem ra tiệm sửa. Nhưng có một điều ở anh làm tôi rất thích: anh hát rất hay, nhất là những bài nhạc Trịnh. Dĩ nhiên anh không chủ động hát cho tôi nghe, tôi cũng không có can đảm bảo anh hát cho tôi nghe trọn vẹn một bài hát nào đó. Tôi nghe anh hát khi anh đang nấu ăn, sửa xe hay rửa chén bát phụ cô giúp việc.
Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi tiếng guitar cùng một giọng hát vô cùng ngọt ngào, tôi biết đó là anh và không thể nào làm khác hơn là bật dậy và đi đến nơi phát ra tiếng hát. Đứng ở góc cầu thang nhìn xuống, tôi thấy anh đang ôm cây guitar của tôi và say sưa với những giai điệu da diết ngọt ngào của Avril Lagvine với bài When you’re gone.
“… Do you see how much I need you right now
When you’re gone, the pieces of my heart are missing you
When you’re gone, the face I came to know is missing, too
When you’re gone, the words I need to hear to always get me through the day
And make it ok, I miss you…”
Bài hát kết thúc, tôi vỗ tay tán thưởng anh như một người nghe nhạc tán thưởng một nghệ sỹ thực thụ mà quên mất rằng tôi không thích anh chút nào. Thấy tôi, anh bối rối đứng dậy.
-Xin lỗi em, anh mượn guitar của em mà quên không hỏi ý em.
-Không sao. – Tôi đáp – Sao anh không nói với em là anh biết chơi guitar ngay từ đầu?
-Nếu anh nói thế thì có gì khác biệt, em sẽ đối xử với anh khác hơn à?
-Không, em sẽ nhờ anh dạy cho em. Em đang tự học nhưng gặp chút khó khăn, mà em không muốn đi học bên ngoài.
-Sẵn sàng thôi, nhưng với một điều kiện.- Anh nói kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch.
-Nhìn anh gian quá, điều kiện gì anh nói đi, miễn không phải “lên núi đao, xuống chảo dầu” là em ok. – Tôi bông đùa. Anh cười lớn.
-Không, điều kiện là mỗi sáng em phải thức dậy lúc 6h và ra công viên tập thể dục cùng anh. Tuần ba buổi, em sẽ là hướng dẫn viên cùng anh khám phá những nơi thú vị ở Sài Gòn này nhé .Chắc không khó lắm đâu em nhỉ?
Lưỡng lự một hồi, tôi đáp:
-Cái đó là hai điều kiện rồi đó anh, anh học Toán kém quá. Nhưng không sao, em là người rộng lượng. Em đồng ý.
-Vậy ngoéo tay nhé! – Anh lại cười.
-Ngoéo tay.
Thế là mỗi sáng, tôi phải dậy từ 6h sáng thay vì 9h như trước. Đối với tôi, điều này chẳng khác nào cực hình. Nhưng đã hứa thì phải làm được, Giao Chi à. Thành thật mà nói, tôi phải cảm ơn anh – một người con trai Hà thành đã cho tôi – một đứa con gái Sài thành biết được rằng buổi sáng ở Sài Gòn tuyệt như thế nào. Chúng tôi chạy bộ quanh công viên, anh nói rằng tôi chưa quen với việc tập thể thao nên phải từ từ. Không khí mát mẻ, dễ chịu khiến tôi sảng khoái vô cùng. Ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt thẳng tắp và cả những người tập thể dục nói cười vui vẻ, làm tôi như có thêm sức sống.
-Bạn gái cháu đấy à Hạ Phong? Xứng đôi thật.
Tôi cúi mặt ngượng ngùng. Anh đáp lại:
-Không ạ, là em gái cháu. Xinh ông nhỉ?
Những cuộc trò chuyện, hỏi thăm ngắn ngủi nhưng thân tình cũng để lại cho tôi cảm giác rất lạ, những người xung quanh tôi cũng thật thân thiện, gần gũi chứ đâu khó gần như tôi vẫn nghĩ.
-Hạ Phong, sao anh quen với những người ở đây vậy, anh mới tới mà?
-À, thì từ lúc vào đây ngày nào anh cũng ra nơi này tập thể dục mà. Mình quan tâm hỏi han họ thì họ cũng dành thiện cảm cho mình thôi em.
Tôi thầm nghĩ: “Cũng đúng”.
Một tuần trôi qua, việc thức dậy sớm không còn quá khó khăn với tôi như trước. Tôi bắt đầu thích việc tập thể dục, cái việc tôi thường tự cho là buồn chán và phí calo. Tôi chạy được đoạn đường dài hơn. Tôi còn có thể chơi cầu lông cùng anh và cả những người khác. Tôi thấy người mình khỏe hẳn ra. Mỗi tối, tôi cùng anh đi dạo khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Sài Gòn. Tôi phát hiện ra tuy ở Sài Gòn gần 20 năm trời nhưng còn rất nhiều nơi thú vị mà tôi chưa từng đặt chân đến. Chúng tôi đến những khu chợ đêm, ăn hàng rong, thỉng thoảng tấp vao để xem các nhóm nhảy đường phố thực hiện những màn trình diễn hip hop, break dance hay bất cứ thứ gì mà chúng tôi thấy thú vị. Quả thật là nhiều vô số kể. Tôi bỗng yêu đường phố Sài Gòn đến thế, yêu cả những lúc kẹt xe và những câu chuyện trên trời dưới đất của chúng tôi những lúc đó. Những buổi tối khi cả hai cùng ở nhà, tôi ít online hơn mà cùng anh thức xem bóng đá. Vui mừng khi MU- đội anh thích ghi bàn và thất vọng khi họ thua cuộc. Thỉnh thoảng, tôi và anh bật nhạc thật lớn và “hét” theo – nhạc rock – cái thứ nhạc tôi từng cho là vô nghĩa. Cảm giác của tôi về anh không còn giống như lúc ban đầu. Nhưng tôi khẳng định, TÔI KHÔNG YÊU ANH.
-Anh vẫn nhớ lời hứa của anh với em chứ? Dạy ghita cho em.
-Thì anh vẫn đang dạy đấy thôi, mà anh đâu cần phải dạy gì nhiều đúng không, em thông minh thế cơ mà. Anh lời quá thể.
-Không có đâu, anh phải giúp em việc này đấy. Tuần sau trường em có buổi văn nghệ nằm trong chương trình họat động ngoại khóa mùa hè. Em muốn tham gia nhưng chưa biêt mình phải làm gì đây nè.
-Giao Chi của anh đã thay đổi rổi đấy, phải vậy chứ em.
-Đừng ghẹo em nữa, nghĩ giúp em đi. – Tôi phụng phịu.
-Hừm, em có nghe câu: “Cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến được với trái tim.” không? Em hãy hát bằng chính cảm xúc thật của mình, một cách tự nhiên, chân thành nhất thì mọi người sẽ đón nhận nó thôi. Em hiểu không?
-Ừm, để em nghĩ đã, nhưng đến lúc đó anh nhớ đến xem nhé!
-Đương nhiên. – Anh nói giọng chắc nịch. – Có cần ngoéo tay không?
-Không, em tin anh. – Tôi đáp lại bằng giọng điệu tương tự.
***
7h.
Sắp đến lượt biểu diễn của tôi, nhìn xuống hàng ghế khán giả, tôi thở vào vì thấy anh đã ở đó. Tôi không có bạn bè và người thân đi cổ vũ như những người khác. Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần có anh là đủ lắm rồi. Nói thế, nhưng trống ngực tôi vẫn đập thình thịch, vì đây là lẫn đầu tiên tôi hát trước đông người thế này. Ngắm lại mình trong gương, tôi tự thấy hôm nay mình trông thật xinh xắn. Tôi mặc chiếc đầm màu tím than hở vai dài tới gối cùng đôi giày búp bê đen và chút son môi. Cũng như anh, tôi thích sự tự nhiên.
-Tiếp theo là phần trình diễn của Phạm Giao Chi lớp 12A1 với ca khúc Save my from myself. – Sau lời giới thiệu của MC, tôi bước ra và ngay lập tức hướng mắt về phía anh.
-Bài hát này tôi dành cho một người đang ở ngồi dưới kia, người dù mới xuất hiện trong cuộc đời tôi nhưng sự xuất hiện của người ấy có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với tôi. – Ngồi ôm guitar, tôi bắt đầu hát, lúc này trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của tôi và anh – Giao Chi và Hạ Phong.
“… Don’t ask me why I’m crying
‘Cause when I start to crumble
You know how to keep me smiling
You always save me from myselffrom myself, myself
You’re gonna save me from myself
I know it’s hard, it’s hard
But you’ve broken all my walls
You’ve been my strength, so strong
And don’t ask me why I love you
It’s obvious your tenderness
Is what I need to make mea better woman to myself, to myself, myself
You’re gonna save me from myself…”
Kết thúc bài hát, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cả hội trường đang yên lặng bỗng vỡ òa trong những tràng pháo tay thật lớn. Anh không vỗ tay tán thưởng như những người khác mà nhìn tôi mỉm cười thật trìu mến. Tôi cũng cười đáp lại. Đó chính là giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi.
...