Hạnh phúc của em, là anh hạnh phúc
Chiếc váy trắng thanh thoát ôm lấy vóc dáng tuyệt vời của nó, lớp trang điểm nhẹ nhàng, nhưng trông nó thật đẹp, trong sáng và thanh thoát tựa như một ảo ảnh.
Nó đã mơ tới ngày được mặc chiếc váy trắng này từ lâu lắm rồi. Và cuối cùng ngày hôm nay cũng tới, chú rể hôm nay, là anh. Người nó cũng từng mơ, từng mong sẽ là người mang tới hạnh phúc cho nó. Mỉm cười, nó tiến vào nhà thờ, nơi một đám cưới sang trọng đang được diễn ra.
3 năm trước…
- Này cô bé, sao toàn viết STT buồn thế
- ????
- Thấy em dễ thương mà cũng gẫn chỗ anh nên pmm nc cho vui. Hi
- Không biết nên e k nc đâu.
- Trông dễ thương thế mà thương không dễ chút nào J em bao nhiêu tuổi rồi.
- 17, and U?
- Hì, anh 88.
- Sặc ! Chắc anh phải có vợ rồi í chứ. 1 vợ và 2 cháu
- Không, anh 88 nhưng còn teen lắm. đầy đứa bằng tuổi em còn bảo cháu yêu chú í hihi. J
- Thế à chú. Chắc cháu không thế đâu.
- Ơ…. À hi, gọi ai là chú thế hả.
- Thì gọi chú đấy, thắc mắc cháu gọi là bác buôn bây giờ.
- Ôi thôi…chú xin. Cháu gọi thế ra đường chú làm sao dám ngắm các chị.
Ngọc quen Tuấn từ Facebook. Một lời mời kết bạn. có thể nói đó là một vụ chém gió. Và Tuấn đã trở thành một ông chú bất đắc dĩ. Nhưng với Tuấn, Ngọc có gọi là ông cũng chẳng sao, cũng giống như ta đặt một cái nick name thôi.
Mỗi ngày, Tuấn và nó không quên dành cho nhau những tin nhắn đùa cợt đầy vui tươi của một thời trẻ trung.
Ngày đầu tiên Tuấn gặp Ngọc là vào một buổi tối mùa hè đầy gió, que kem Tuấn mua cho nó làm nó vui như một đứa trẻ đc cho quà, một món quà nhỏ bé nhưng lại làm cho một cô bé 17 tuổi thích thú đến lạ. Hồn nhiên và trẻ thơ. Giữa dòng đời bon chen, giữa cuộc sống mưu sinh, Tuấn ít thấy một hình ảnh trong sáng như vậy.
Vẫn ngây thơ và vô tư gọi “ chú “ Nó đơn thuần luôn coi Tuấn là chú của mình. Một người chú nhưng thật khác lạ và vô cùng đặc biệt.
Lần thứ 2 gặp Tuấn, lại là kẹo mút. Nó thích ăn vặt, và thích vòi vĩnh như thế, những thứ thật đơn giản, nhưng lại mang lại những nụ cười rất vô tư với nó. Càng gặp nó, Tuấn càng tò mò về con người của nó. Hồn nhiên vô tư, nhưng cũng thật bí ẩn, rất lôi cuốn người khác tìm kiếm. Nó đơn giản nhưng lại mang lại những cảm xúc thật tuyệt vời. Đôi mắt buồn của Ngọc như muốn rơi lệ ẩn chứa biết bao suy nghĩ mà khó ai nắm bắt được!
- Cái nhìn đầu tiên của chú về cháu là gì?
Nó ngậm chiếc kẹo mút, đôi mắt vẫn hướng về phía những ngôi sao.
- Một đứa trẻ với suy nghĩ khá người lớn, nhưng cách thể hiện vẫn còn trẻ con lắm. hi
- hiiiii.
Nó thích thú khi Tuấn nói vậy. Đúng vậy, với một đứa trẻ 17 tuổi như nó, Ngọc biết những suy nghĩ của nó về đời, về người chẳng có mấy đứa con gái bằng tuổi mà nghĩ được. Nó cười, nhưng sâu thẳm nó chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về cuộc đời của nó.
Những stt trá danh, chưa bao giờ nó viết ra để người khác biết đó là tâm trạng của nó. Viết ra, là một cách để nó trải lòng, nhưng nó sẽ thật kín đáo, nó không muốn ai biết đó là nó, đó là cảm xúc yếu mềm nơi nó. Có nhiều lúc, nó tự hỏi có phải nó quá mạnh mẽ để rồi nhiều khi thấy yếu mềm không có ai bên cạnh.
17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất cuộc đời, tuổi của những hồn nhiên mơ mộng. Nhưng với nó đã từng là 1 cú shock.
“ Từ ngày mai sẽ phải sống là một con người khác. Mình lớn rồi, biết tự lo cho cuộc đời của mình rồi.
sẽ vẫn cười, vẫn nói. Nhưng sẽ không còn ánh mắt của ngày sưa
Không còn tiếng cười của ngày sưa.
p/s: sống là phải chấp nhận! cuộc đời mà.”
Tuấn đến và chạm vào cuộc đời Ngọc đúng vào những phút giây yếu lòng nhất. Suy nghĩ trưởng thành của một chàng trai 25 tuổi đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời làm Ngọc thấy mình cần bước ra khỏi cuộc sống bấy lâu nay và sống tiếp.
Vẫn là những cuộc gặp mặt trong chớp nhoáng, và với nó, chỉ cần Tuấn nói muốn gặp nó. Nó có thể bỏ lại tất cả, mọi thứ, để chạy đến, nơi mà trái tim đầy vỏ bọc của nó được mở ra.
Hôm nay cũng vậy, tâm trạng hôm nay nó cực kì buồn. Ba mẹ nó lại cãi nhau. Nó hay trốn đi những lúc như thế. Nó ghét cái sự thật đang diễn ra với nó. Tồi tệ!
Công Ty của ba nó phá sản, một số nợ lớn với gia đình nó, Ngôi nhà nơi mà nó đã sống biết bao năm qua phải nhượng lại cho người ta mà vẫn chưa có đủ để chi trả nợ nan. Điều đó, nó chịu được. Dù là một tiểu thư, từ bé tới giờ nó chưa bao giờ phải mó tay vào những việc nặng nhọc, nó xin làm thêm bán thời gian ở một cửa hàng, nó có thể tự lo cho bản thân. Nhiều khi, nó tự nói với bản thân rằng, nó vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, vì thế, nó vẫn sẽ phải sống và phải mỉm cười ! Những gì nó đang trải qua, rồi sẽ qua thôi!
Nó vẫn đến lớp, vẫn vui cười, vẫn sống bình thường. Mọi thứ dường như đã trở lên nhẹ nhàng hơn.
“ cháu mệt mỏi quá chú à”
“ sao vậy cháu? Nói chú nghe đi “
“ nếu cháu khóc, liệu có ai tới lau nước mắt cho cháu không nhỉ”
“ nhưng khi nào cháu khóc? “
“ khi cháu tồi tệ nhất ! “
Nó thấy mệt mỏi quá, bỗng dưng nó muốn dựa vào vai một ai đó, nó muốn khép mi lại. Hôm nay nhận được tin nhắn của nó, Tuấn thấy hơi bất ngờ khi nó hỏi thế. Dường như nó đã có chuyện gì đó. Lúc này có lẽ nó đang rất yếu mềm. Tự nhiên Tuấn muốn ôm lấy bờ vai nhỏ của nó. Chỉ cần nghĩ tới bờ vai run run, Tuấn bỗng muốn che trở cho nó! Mỏng mang và yếu mềm.
“ chúng ta gặp nhau nhé! Đợi chú 20 p nha”
“ vâng”
Nó cảm thấy ấm lòng hơn, một điều gì đó làm nó thấy bình yên hơn.
- Hôm nay cháu muốn được nói, liệu chú có nghe hết được không?
- Cháu nói đi!
Dựa mình lên chiếc xe, nó thả hồn mình theo những cơn gió, từng ngọn tóc bị thổi tung,chơi đùa nghịch ngợm
Trái tim và cả tâm hồn nó mệt mỏi quá rồi! nó nhớ về mối tình đầu tiên, khi nó tròn 16. nó đã yêu người ấy đến điên cuồng, và rồi người ta buông tay nó, rời xa nó bỏ nó, khi gia đình nó đổ vỡ. Ngọc đã dành hết niềm tin, tình yêu và hy vọng vào con người đó. Đê rồi một mình nó phải ôm lấy bao nỗi tổn thương. Trái tim nó muốn quỵ ngã. Nhưng một con người kiên trì chịu đựng như nó không bao giờ chịu đầu hàng. “ không có anh em vẫn sống chỉ là mất đi gần hết nụ cười”
Đã một thời gian dài nó chìm đắm với những stt buồn trên Facebook, với những bức ảnh lúc nào cũng một màu buồn bã. Đển bây giờ nó vẫn tự nói rằng đó là lúc nó bị điên tình, lụy vì tình ! Mà đúng thế, làm gì có đứa trẻ con nào 16-17 tuổi mà phải như nó chắc chả tự kỉ luôn í chứ. Và giờ đây, nó đã quen cười, cười một cách khờ khạo, đầy giả tạo ở bên trong. Không một ai biết nó nghĩ gì, chỉ biết là bản thân nó vẫn rất tốt. Nhưng chính nó biết rằng mọi thứ tồi tệ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lại là những tiếng cãi vã, mắng ****. Và hôm nay, nó đã phải tin vào cái sự thật mà mẹ nó nói. Hạnh phúc vỡ, tình cảm vỡ, hơi thở nó như nghẹ lại ở cổ khi ba nó thừa nhận có người tình, và trong khi gia đình đang nợ nan như thế, ba nó vẫn cuốn theo vòng xoáy , bỏ lại mẹ nó phải gồng ghánh mưu sinh, gồng gánh để nuôi cả gia đình.
Như, đất muốn sụp xuống dưới chân nó vậy, hình ảnh một gia đình hạnh phúc lí tưởng của nó giờ đây thành cái gì chứ ? Tan nát hết rồi. Tất cả niềm tin của nó giờ phải đặt vào đâu. Lá đơn li hôn mẹ Ngọc đặt trên chiếc bàn, nó biết bà đã phải chịu rất nhiều khó khăn trong suốt thời gian qua, vậy mà ba không coi mẹ ra gì, còn đánh mẹ nữa. Ngọc không trách mẹ đã viết lá đơn đó, nếu là người khác, có lẽ cũng vậy. Nhưng nó thấy mắt mờ đi. Nó vẫn không thể tin, ước gì, khi mở mắt ra tất cả chỉ là một giấc mơ....