Tôi bắt đầu cảm nhận được cái se lạnh của mùa thu Hà Nội, khi những đợt gió đầu mùa chỉ khẽ mơn man trong cái lạnh nhè nhẹ giữa tiết trời râm mát, khi những ánh nắng chói chang vàng dệt của mùa hè đã không còn mà thay vào đó là một tấm áo choàng vàng nhạt khẽ vắt mình lên những thân cây, cửa kính, khi những con ve không còn ngân nga khúc nhạc hè….mùa thu, mùa của tình yêu chớm nở và có lẽ cũng là mùa đẹp nhất trong năm. Mùa thu nó khiến con người ta quên đi những ngày đi chơi, hội hè rong ruổi cùng bạn bè đồng trang, mà cuốn vào việc học của đầu năm, đầu kỳ….
Hoa – một cô bé hồn nhiên, vô tư và xinh xắn, cá tính lại khá mạnh mẽ và hướng ngoại. ở lớp cô làm lớp trưởng rất gương mẫu và quyết đoán. Vì vậy không có tên con trai nào dám léng phéng đến gần tán tỉnh hay làm quen cả. Một lần trong giờ học thể dục, đang mải đứng chỉ đạo xếp hàng ngũ trong lớp sao cho chỉnh tề thì….bốp….quả banh bay xoáy vô tình tìm trúng vào đầu Hoa, cô bé choáng váng, tay ôm đầu răng môi tranh nhau va chạm, miệng thoăn thoắt nói chửi đứa nào vô phước đá banh vào đầu mình. ở phía xa kia… Phong – cậu bạn lớp kế bên chạy đến, vẻ mặt nhăn nhó tới xin lỗi. Không thèm để ý đến lời của tên con trai kia, Hoa gắt gỏng :
- Cậu cứ đứng đó, cậu chết với tôi rồi
Bên ngoài Phong nghe thấy mấy đứa con trai trong lớp bàn tán to nhỏ
- Mày liệu mà chạy đi, chứ cứ đứng đó thì kiểu gì cũng nhận hành cả rổ của bà chằn về mà ăn, mà hành lại toàn là hành tây mới khổ chứ
Mới nghe đến thế, chưa kịp phản ứng sao thì Hoa đứng dậy, đưa mắt sắc lạnh tròn xoe hình viên đạn sang nhìn. Phong giật thốt người, linh tính có điều chẳng lành sắp xảy ra
- Ông có biết ông vừa làm gì không?
- Ơ thì mình lỡ đá banh vào người bạn, cho mình xin lỗi…
Chưa nói dứt câu thì Phong bị Hoa dí trái banh thật mạnh vào ngực, hự
- Đó, ông thấy sao? Banh mới trúng ngực mà đã kêu lên nói gì vào đầu, nể tình ông biết trên biết dưới, thành thật xin lỗi mà tôi bó quá cho lần này, lần sau mà còn vậy thì tập xác định đi nhá
Phong chỉ biết đứng lặng người và gật đầu. Không nghĩ là một cô gái bề ngoài xinh xắn, yếu đuối như vậy mà cá tính lại mạnh mẽ đến thế. Hoa…thật khó hiểu hơn cái bề ngoài của cô.
Kể từ hôm đó, Phong tự nhiên lại nhớ Hoa, nhớ cái giọng nói có phần cứng cỏi pha chút mạnh mẽ của đàn ông. Còn Hoa, sau màn lên giọng với cậu con trai lớp bên, đôi lúc nghĩ lại cái khuôn mặt thất thần đến tội lỗi của anh bạn đó làm cô cười khúc khích một mình mà cô vô tình không biết rằng, mình đã thích Phong từ lúc nào rồi. Từ đó, mỗi lần đến trường Phong đều lén đi qua lớp Hoa để đưa đôi mắt thăm dò nhìn qua một lượt coi Hoa đang làm gì, có lúc hai đôi mắt chạm nhau, Hoa đỏ mặt quay đi, Phong mỉm cười ngờ nghệch làm đám bạn ngơ ngác không biết chuyện gì nữa. Có lần Phong bị ốm 2 ngày liền không tới trường được, Hoa vờ đi sang lớp bên cạnh trao đổi kinh nghiệm với lớp trưởng bên đó rồi đưa mắt nhìn qua, không thấy Phong, Hoa cất tiếng hỏi
- Cái cậu bạn cao cao, tóc xoăn, mặt tròn, mũi cao lớp này sao không đi học à?
Lớp trưởng Liên đáp :
- Ơ thế Hoa quen Phong lớp Liên à? Cậu ấy bị ốm 2 ngày nay rồi, Liên tính chiều nay cùng mấy đứa ở lớp tới thăm, Hoa đi cùng cho vui
- Ơ nhưng mà Hoa
- Thì tiện đây đi cùng rồi về học nhóm với Liên cũng được
Hoa miễn cưỡng gật đầu.
Nhà Phong nằm trong một con hẻm nhỏ, bố Phong là kỹ sư xây dựng cho một công ty nước ngoài có chi nhánh tại Việt Nam nên phải đi làm cả ngày, mẹ phong làm việc cho một công ty dịch vụ, hôm nay được nghỉ nên ở nhà chăm Phong, em gái mới học lớp 5 hãy còn con nít và láu lỉnh lắm. Tới nhà thấy Phong nằm giường, tay cặp chiếc nhiệt kế, cả đám chạy tới, đứa cầm tay, đứa xoa đầu, hỏi han khiến Hoa đứng ngoài nhìn vẻ mặt khó chịu lạ thường, cũng chẳng biết từ khi nào mà nhìn thấy mấy đứa con gái, dù là cùng lớp lại gần Phong mà cô lại có cảm giác khó chịu như vậy, phải chăng cô đã yêu Phong? Cô đứng ngơ ngáo giữa cái dòng suy nghĩ ấy rồi bỗng hét lên :
- “ không thể nào ”
Tiếng Hoa hét lên khiến mấy đứa bạn giật mình quay ngoắt lại, Phong rướm người nhìn ra thấy Hoa, Hoa đỏ mặt hai tay đưa lên phân bua :
- À không có gì ? tại mình thấy ông kia khoẻ mạnh như voi bỗng nhiên đổ bệnh ốm yếu nên ngạc nhiên ấy mà…
Phong nhìn thấy Hoa, vẻ mặt ngạc nhiên xen kẽ bối rối, miệng nói từng chữ
- Hoa ngồi chơi….
Một lát mẹ Phong mua cháo về, gặp mấy đứa rồi chuyện trò về bệnh tình của Phong, căn nhà trước giờ chỉ có hai vợ chồng và hai đứa con nay bỗng nhiên rôm rả hẳn nên, không ai còn để ý đến nhân vật chính là Phong nữa.
***
Phong khỏi bệnh, nhưng lại bị căn bệnh mà ai yêu nhau cũng phải một lần trải qua. Bệnh tương tư.
Từ khi tương tư Hoa, Phong trở thành một con người nguyên tắc hơn, ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng hơn và dường như trái tim Phong trở nên vô cảm trước bao người con gái khác, mọi ý nghĩ trong đầu giờ chỉ có Hoa
Từ đó, Phong cứ chăm chăm xin số điện thoại của Hoa từ Liên – liều thuốc chữa bệnh tinh thần của Phong –
- Nhưng mà ông phải khao tôi ăn một bữa chè thật đã rồi tôi mới cho, à không cả nhóm tôi chứ
Phong ra chiều điếng người
- Như bà mà còn đi một lúc 3 ly chè, cả nhóm bà có mà tháng này tôi ăn sáng bằng mì tôm và nước lọc thay vì gặm bánh mỳ với trà đá à ?
- Trời, cái đồ kẹt xỉ, vậy thì ông cứ ngồi đó mà mơ mộng một phép màu trong truyện cổ tích, sẽ có một bà tiên răng hay ông bụt tới giúp ông có số điện thoại của nàng đi nhá
- Ơ không, tôi nói vậy thôi chứ, ăn mì tôm thì cũng đã làm sao, cho tôi số đi .
- Ok, cứ vậy mà làm
Từ hôm có số của Hoa, Phong chúi mũi vào cái điện thoại và không rời nó nửa bước, cứ mỗi lần nhắn tin khoảng 10 phút mà không thấy Hoa nhắn tin lại thì lòng lại như lửa đốt, bần thần đi đi lại lại…tin nhắn tới thì vồ ngay điện thoại bấm lấy bấm để, có lần có tin nhắn của +199 hay +197 tới làm anh chàng buồn tiu ngỉu, thấy vậy bé Lan em gái kêu lên
- Thế cái chị “Em xã:” gì đó lại không nhắn tin với hai hả?
- Mày thì biết cái gì, học bài đi.
Phong gắt gỏng quát em làm đứa em gái tròn xoe đôi mắt long lanh, đỏ đỏ và rơm rớm nước mắt. Thấy vậy Phong lại dỗ em
- thôi Lan nín đi, học bài đi, tí nữa anh hai mua cho em kem ăn nha, ngoan nào
Đứa em phụng phịu hờn rỗi.
Trời mùa đông lạnh lẽo khiến bao cặp đang yêu trở nên gần gũi nhau hơn, quấn khăn quàng cổ bước ra đường Phong vô tình bắt gặp Hoa tay trong tay tung tăng với tên con trai khác, lại còn mặc áo khoác cặp nữa chứ, điều mà trước giờ Phong muốn mà Hoa không cho
- anh cứ mặc vậy thôi, mặc áo cặp em sợ người người đánh giá, anh nhìn thì phong lưu, lãng tử còn em lại là lớp trưởng, trông vậy khó coi.
Phong điếng người nhìn theo, tay không quên cầm điện thoại nên nhắn tin vào máy Hoa “ em đang làm gì á? ”
“ em đi chơi cùng bạn, gì không anh”
“ bạn em là con trai hả ?”
Không thấy Hoa trả lời, Phong cầm máy gọi thì điện thoại thuê bao, Phong lên xe chạy một mạch về, trong đầu không muốn suy nghĩ chút gì, qua quán trà sữa mua đúng loại mà Hoa thích như một thói quen rồi về nhà. Về tới nhà, Phong vất bịch trà sữa vào bàn học của đứa em gái khiến nó ngơ ngác nhìn anh hai. Phong không nói gì lên gác đóng sầm cửa lại rồi mở máy tính vô facebook chém gió với mấy girl cho bõ tức. Một lát thấy đèn facebook “ vịt con kute” sáng, Phong liền nhắn tin qua hỏi, không thấy Hoa trả lời, lòng như lửa đốt khi thấy Hoa cập nhật dòng status “ gia đình là số một, bạn bè là số hai” rồi thay đổi trạng thái đang hẹn hò với cái tên mà Phong nhìn thấy đi cùng Hoa lúc vừa rồi. Phong tắt facebook gấp máy rồi tự dày vò mình “gia đình là số một, bạn bè là số hai thế người yêu là số mấy? Anh còn là gì trong tim em? Tự nhiên lại thay đổi trạng thái hẹn hò, cái điều mà trước giờ anh mong muốn mà em không chịu”. Nằm xuống giường Phong đấm thùm thụt vào gối kiểu giận cá chém thớt tự nhủ lòng phải quên Hoa đi. Thế nhưng được một ngày rồi chiều chiều lại phóng xe qua nhóm lớp học thêm đứng lén nhìn Hoa, tim đau thắt khi thấy Hoa dắt bộ về, xe Hoa bị hư. Đi sau vừa thấy tội vừa thấy thương mà chẳng giúp được gì. Hai đứa chiến tranh lạnh !...