.
Trong tâm trạng trống rỗng, cô chợt nhớ tới anh. Anh là người đàn ông gần như duy nhất trong trí óc cô lúc này. Cô quay lưng lại, nhìn về phía bàn làm việc và kiếm tìm điện thoại, nhắn tin cho anh: “Em buồn quá!”
.
.
.
6. Trong vòng tay anh lúc này đang là một cô gái khác. Cô ta nhắn nhó nhìn tin nhắn trên điện thoại của anh với khuôn mặt cau có, khó ưa: “Ai vậy?”. Anh đưa điện thoại cho cô ta: “Em đọc đi!”.
.
Cô ta đọc tin nhắn và cười lớn, tỏ vẻ kệch cỡm, trịch thượng và nói với vẻ mặt rất tự hào: “Lại một đứa con gái chết vì anh sao?”
.
Sở dĩ cô ta tự tin thốt ra câu nói này, là bởi cô ta nghĩ rằng việc được anh cho xem điện thoại, là một điều rất “đặc biệt”, rằng anh yêu cô ta, rằng dù có bao nhiêu con đàn bà vây quanh thì trái tim anh đã thuộc về cô ta nhiều tới mức sẵn sàng chia sẻ cuộc sống cá nhân của mình với cô ta. Tin nhắn này là một ví dụ, anh không giấu cô ta, bởi vì anh yêu cô ta. Rằng cô gái nhắn tin cho anh mới là kẻ đáng thương khi đang buồn bã mà anh lại ở bên cô ta thế này.
Sở dĩ, cô ta cười lớn như vậy, vì cô ta nghĩ, anh là người yêu của cô ta.
.
Nhưng điều mà cô ta nghĩ, không phải là điều anh nghĩ. Cô ta chỉ là, tự ngộ nhận thôi. ( Sau này, khi trải qua cuộc chia ly, hứng chịu sự ra đi ngọt ngào của anh như với bao cô gái khác, cô ta sẽ từ từ tự giác ngộ. )
.
Anh quăng điện thoại sang một bên, không trả lời.
.
.
7. Một tuần sau, cô và anh cũng không liên lạc với nhau. Khi cô nhắn tin buồn, anh đã không hồi âm trở lại. Hơn ai hết cô hiểu rõ, mình chẳng quan trọng với anh. Chỉ là lúc đó, suy sụp trong những suy nghĩ mong manh, cô đã le lói hy vọng có thể tìm kiếm anh làm chỗ dựa. Nhưng cô đã dựa sai chỗ, người ta không thể dựa vào kẻ không yêu mình. Họ không có đủ tình cảm để chịu được sức nặng tâm trạng của ta.
.
Nên, khi không thấy anh trả lời, cô cũng không nhắn thêm mốt điều gì cả.
Đến ngày thứ bảy, anh nhắn tin cho cô: “Em đang làm gì đấy?”
Cô bình thản đáp trả như chẳng có chuyện gì xảy ra. Họ nói chuyện với nhau như thể là hôm qua vừa mới gặp, còn chuyện trò rôm rả. Mặc dù, bao quanh cô là một bầu không khí ngột ngạt, khó chịu và giả tạo. Cô đang gồng mình lên.
.
Nhưng như mọi khi, cô không thể để cho cảm xúc của mình lấn lướt lý trí. Anh ta có thể đùa vui thỏa thuê, lẽ nào cô lại để cho anh ta biết rằng mình không biết đùa, mình đang tức giận. Để anh ta thấy, anh ta quan trọng sao? Cô là loại người nào? Cứng rắn. Không phải loại kẹo mềm. Nếu có tức điên lên, vẫn phải tỏ ra tinh tế. Thế mới là cô.
.
.
.
8. Anh cảm thấy đôi chút ngạc nhiên khi cô có thể nói chuyện như diễn viên chuyên nghiệp. Cô không hề hỏi 1 tuần qua anh làm gì, đi đâu mà biến mất. Không hề trách móc chuyện khi cô buồn anh không ở bên động viên hay nhắn tin an ủi. Nếu là một cô gái khác, đã khóc lóc hoặc làm một vài hành động mà phụ nữ vẫn hay làm. Nhưng cô thì không. Anh cười ha hả. Cô ta – đích thị là cáo già. Trò chơi này, chẳng thể nào anh thua được. Vốn dĩ anh đã lập trình trước rất nhiều tình huống, nhưng bây giờ thì cứ tát nước theo mưa. Cô ta ưa như vậy?
.
Anh đã từng nghĩ rằng anh có tình cảm với cô. Một cô gái khác những gì mà anh đã từng trải nghiệm.
Anh cũng thoáng suy nghĩ nếu họ gắn bó… thì liệu có … sao không?
Nhưng bây giờ những để tâm đó cũng không dám ngọ nguậy nữa. Cô không phải cô gái chân thành, cô cũng xem anh như những gã đàn ông mà cô không ngừng đùa cợt. Ai mà biết được, anh là người thứ bao nhiêu….
.
Suy nghĩ này đôi khi làm anh khó chịu. Nhưng cô không phải là của anh. Cô hoàn toàn có quyền như thế. Anh cũng chẳng muốn cô là của anh. Là của mình, thì phải giữ gìn, mang vác theo một mối quan hệ chẳng thể từ bỏ ư? Anh thấy rất nặng nề. Anh không muốn thế, chẳng cần anh phải thế!
.
.
.
9. Cô nghĩ rằng dường như cô đã bắt đầu quen việc có anh trong cuộc đời. Thói quen mơ hồ thôi. Tình yêu thì không chắc.
.
Cô cũng nghĩ rằng anh đã có một người phụ nữ khác. Khá hoàn hảo và phù hợp với anh, không sắc sảo như cô. Nhưng phụ nữ sắc sảo trong mắt đàn ông giống như một con dao bén lưỡi, có thể khiến họ đứt tay, cũng có thể khiến họ không may mang nhiều thương tích mới. Nên họ sẽ tránh xa những lưỡi dao, hoặc tìm cách nắm đằng chuôi, để dùng rồi thôi đem cất kỹ, bớt đi phần nào hiểm nguy.
.
Cô cũng biết anh không thích ràng buộc, một lời nói yêu thương có thể đặt dấu chấm hết vĩnh viễn cho những gì cô đang có. Dù nhỏ nhoi, vô tích sự nhưng hiện tại cô cần nó, để an ủi sự trống trải trong trái tim cô.
.
Cô hoàn toàn có thể suy đoán được, mỗi khi nói nhớ cô như nói đùa, anh có thể đang trong vòng tay ai đó. Anh chỉ tìm đến cô với những lời ngọt ngào như thói quen xã giao mà thôi. Nếu anh nói anh bận rồi, là khi đó anh đang có người mới và mải vui với cái mới của mình. Nếu đột nhiên anh biến mất, thì rất có thể anh đang để ý đến ai, cuồng loạn vì một cô gái nào đó. Nàng, tất nhiên chẳng phải cô.
.
.
.
10.
- Em nói là em ở nhà cơ mà?
- Thì em mới ra ngoài thôi
- Em nói dối anh
- Không, em đâu nói dối anh. Em chỉ không nói thật thôi
Họ gặp nhau tình cờ ở một quán ăn trên phố. Khi anh đang bước vào, thì cô bước ra. Cô đi cùng đám bạn và anh đi cùng một cô gái khác.
Cô nhìn anh lướt qua, rồi coi như là không thấy. Cười đùa rôm rả với đám bạn rồi đi thẳng ra xe. Anh cảm thấy mình bị khiêu khích mạnh mẽ. Vì trên tay họ vẫn là hai chiếc điện thoại. Cảnh tượng này người hiểu hết câu chuyện sẽ cảm thấy rất nực cười. Cách đây một phút thôi, tay cô vừa ấn tin nhắn trả lời anh: “Tối nay em ở nhà, chẳng muốn đi đâu cả. Yêu anh :*” . Còn anh thì trả lời cô rằng: “Vậy em ngủ sớm đi, anh đi với bạn có chút việc, lát về sẽ gọi cho em. xoxo”
.
.
Chưa bao giờ họ nổi nóng với nhau, cũng chưa bao giờ có chuyện tranh cãi. Mặc dù cả hai đều biết rằng, họ luôn nói dối đối phương của mình. Nhưng trước nay, điều đó chỉ là suy đoán trong đầu óc tính toán của họ. Bây giờ, sự việc đó đã được kiểm chứng rõ rành rành. Bản thân mỗi người đều không tránh khỏi tổn thương. Tim cô như bị một vết cắt, lúc nhìn thấy anh, mắt cô cay xè mà miệng cô cười toe toét, chỉ cố gắng sao cho tự nhiên, bớt giống một con điên thất tình. Cô đoán anh có bạn gái, nhưng chưa bao giờ muốn nhìn thấy anh đi cùng bạn gái. Cảm giác ấy thật tê tái.
Anh thì ngược lại, đầu anh như bốc khói. Dù anh biết không phải lúc nào cô cũng thật thà với anh, nhưng không thể tin cô dối trá trắng trợn. Thậm chí lướt qua anh hồn nhiên như kẻ giả điên đến thế!
.
.
Họ đã cùng nhau diễn vở kịch tình yêu quá lâu, tới nỗi cả hai nhập vai quá sâu. Người này đau, người kia bực bội. Họ lấn sâu quá vào cuộc chơi để rồi chơi sai luật. Anh kéo tay cô lại. Giữa bãi đỗ xe, họ tranh cãi như một cặp tình nhân, bị bắt quả tang đối phương đang lừa dối. Họ tức giận, tranh nhau dành quyền kiếm soát cái “Tôi” của mình, quên đi luôn phải diễn sao cho tròn vai bằng cách thể hiện “ta chẳng ai cần ai!”. May mắn thay, một người đã nhớ ra. Cô thu lại vẻ ấm ức, trở nên bình lặng như mình vốn có, nhìn anh, cười, rồi nhẹ nhàng, giả tạo nói những điều dối lòng:
.
- Cuối cùng thì em xin lỗi, em sai. Thôi, anh đi ăn t