- Anh nghe nói Vy sắp đi du học à?
Tôi thở hắt, mắt nhắm hờ tránh những tia nắng rọi. Tôi biết bằng một cách nào đó, anh tôi đã rõ ràng mọi chuyện, kể cả những gì tôi đang nghĩ. Anh lại vỗ nhẹ vào vai tôi:
- Em sợ gì chứ? Đẹp trai, tài giỏi, bản lĩnh thương trường em có thua kém ai mà phải lo lắng!
- Vấn đề là… có lẽ cuộc sống bên em không hợp với Vy!
- Không hợp? – Anh tỏ ý ngạc nhiên – Vậy bốn năm qua giữa hai đứa là gì? Lòng thương hại chỉ có giới hạn của nó thôi. Đừng tự dằn vặt mình, anh bảo thật đấy.
- Sớm muộn gì cũng vậy, em không muốn sau này cô ấy phải khó xử với em.
- Nhầm! Anh sẽ không nói đến cái thứ gì đó gọi là trời định em vẫn thường không tin vì duyên do trời nhưng phận do mình. Đã xác định yêu thì phải tin tưởng. Em sợ cuộc sống bên đó cuốn hút Vy, sợ con bé quên em nhưng em không biết nó còn lo lắng về em hơn kìa. Hai đứa bên nhau lâu như vậy là vì cho và nhận cứ luôn cân bằng. Em cần con bé thế nào thì nó cần em như vậy. Can đảm lên! – Vương lại vỗ vai tôi thêm lần nữa.
5. Tôi đến sân bay từ sớm vì không biết chính xác giờ em bay, chỉ biết là sáng nay. Tôi đã chờ hơn 2 tiếng, chuyến bay đến London duy nhất trong ngày sắp đến giờ khởi hành. Tôi lo lắng, dớn dác đưa mắt tìm em, chỉ sợ rằng cơ hội cuối cùng mình cũng đánh tuột sẽ khiến tôi hối hận suốt đời.
Anh tôi nói đúng, đã yêu là phải tin nhau bất kể duyên phận thế nào. Tôi đã quá bảo thủ cho những suy nghĩ cứng nhắc nơi mình mà làm em thương tổn.
Nhưng tôi vẫn không thấy em dù đã dốc sức hơn nửa tiếng lòng vòng.. Tôi bắt đầu thở dốc nhưng kìa, bóng em bất chợt lướt qua, tôi nhanh chóng ghì chặt lấy cái bóng hình bé nhỏ ấy. Em nhìn tôi, nước mắt chờ trực vòng quanh làn mi cong vút:
- Anh…
Chưa để em dứt lời, tôi bắt đầu ôm ghì lấy em:
- Anh hối hận rồi. Xin lỗi em, anh…
Em mỉm cười, nước mắt tôi khẽ rớt trên mái tóc hơi hoe màu nắng:
- Em đi đi, nhất định phải trở về, anh sẽ chờ nhưng chỉ 4 năm thôi đấy!
- Lúc ấy, anh sẽ vẫn yêu em chứ?
Tôi lặng thinh để những cảm xúc hòa tan trong vòng tay ôm ấm áp, lời thì thầm thoảng qua trong tâm trí giúp chúng tôi kiên định hơn với suy nghĩ về nhau.
“Có chứ, anh sẽ vẫn yêu em dù chúng ta không là định mệnh của nhau. Như thế… có được không em…?