Cuộc đời bộn bề những lo toan, những niềm vui chóng tàn, hay những muộn phiền day dứt... Cuộc sống có nhiều đam mê, cũng có nhiều lựa chọn... Và em sẽ chọn cho mình một nỗi nhớ để ôm ấp những ngày vắng anh!
Có những nỗi nhớ thoảng nhẹ như làn gió mùa thu, có những nỗi nhớ mơ hồ nhưng ngọt sắc, có những niềm nhớ sâu đậm như được chạm khắc vào trong đá, để nghe nhói đau từng ngày gió mùa về xao xác, và mặn chát nơi gò má xanh xao...
Người ta vẫn bảo con người không thể sống mãi vs quá khứ, nhưng "Nếu bạn bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào bạn bằng đại bác". Quay lưng, hay phủ nhận, hay vô ơn vs quá khứ của mình đều là điều không thể tha thứ. Nên em vẫn cứ ôm khư khư những niềm nhớ vu vơ, và bâng khuâng, để đợi mỗi khi có chất xúc tác nào đó, thảng hoặc như một cơn mưa nhẹ, một ngày một mình em đi trong làn lá bay xơ xác chiều gió lộng, hay một ngày em ngồi bên cửa sổ vs ly café dang dở, em sẽ lại nhớ, và lại yêu những ngày xưa cũ...
Em không thích, cũng đã từng không biết uống café. Và hình như em chỉ uống nó 3 lần, khi em thấy lòng bế tắc mà vẫn phải cười, rồi đôi khi nhăn mặt khi nhấp từng ngụm đắng, để cái đắng vị giác xua đi cái đắng trong lòng. Rồi một ngày nhờ ai đó em bắt đầu dùng Cacao. Em lang thang đủ mọi quán để thử vị Cacao, có nơi ngọt quá, có nơi lại đắng quá, và ở nơi em thích nhất, nơi người ta dán những chiếc note hò hẹn, những ước mơ, những lời chúc, em đã viết vài dòng cho anh... chỉ là em sẽ không bao giờ đến đó nữa. Quán đổi chủ, những chiếc note được gỡ xuống, không có cacao mà em thích, những điệu balad em yêu cũng chẳng còn... Chỉ còn ký ức ngọt ngào đọng khẽ khóe môi...
Nỗi nhớ, có thể khiến em cười, cũng có thể làm em lặng yên. Người ta nói càng cố quên sẽ càng nhớ. Và "cuộc đời thật buồn khi cứ sống nhờ ước muốn", vì trời mấy khi chiều lòng người. Nên em cũng cố nhớ để mà quên. Nhưng có đôi khi cố mãi, cố mãi, em lại thấy mình dường như đang giành giật với thời gian những cái đau nhói ở vùng kỷ niệm nào đó, vs những mảnh ký ức chắp vá, những hình ảnh xô lệch, những gương mặt méo mó... Có những thứ em ngỡ đã quên, một ngày bình yên bỗng tràn về trong những cơn mơ chập chờn. Thế nên em đành mặc kệ nỗi nhớ, mặc kệ những trang đời đã đi qua, để đôi khi gió về lật mở từng trang viết. Em vẫn sẽ nhớ. Vì em chẳng thể quên. Và đơn giản hơn là em muốn nhớ...
Cuộc đời bộn bề những lo toan, những niềm vui chóng tàn, hay những muộn phiền day dứt... Cuộc sống có nhiều đam mê, cũng có nhiều lựa chọn... Và em sẽ chọn cho mình một nỗi nhớ để ôm ấp những ngày vắng anh!